Đôi khi bạn không cần một người yêu, bạn chỉ muốn có ai đó để chia sẻ cùng nhau những khoảnh khắc.

Một người ngồi cùng bàn trong quầy pub nhỏ nhạc jazz chilling, chạm với bạn vài shot tequila, kể nhau nghe về ngày dài mệt nhọc, về những giấc mơ kỳ quặc, về sự ngớ ngẩn của con người, về nhân sinh phù du rồi cũng trôi thành vô nghĩa. Rồi ai về nhà nấy, có thể chẳng bao giờ gặp lại, nhớ rồi quên trong phút chốc, thế là xong một đêm ngắn, một ngày dài.
Một người ăn cùng bạn bữa cơm, ngồi cùng bạn trong những tiệm buffet chỉ nhận đặt bàn từ hai người, trong quán cafe ai cũng có đôi, sau yên xe giữa Hồ Tây hai bên đường ai cũng có cặp. Thế giới này khiến bạn tin rằng nếu không có partner là một điều tệ hại.

Đọc thêm:

Một người để bạn tag tên vào khi chợt xem được cái gì đó hay ho trên mạng, người mà bạn có thể thoải mái chửi bậy và xấu tính không ngại ngần chi, người không quan tâm bạn mặc gì nhưng lại lắng nghe rất cẩn thận và dịu dàng những điều bạn nói. Người có cùng gout xem phim và đọc sách, để dễ dàng bàn luận về nhân vật A, cốt truyện B và những điều abc xyz khác mà không phải với ai bạn cũng chia sẻ được.
Nhưng bạn không nghĩ mình có thể có một mối quan hệ đơn thuần như thế, nên bạn tìm người yêu - một người để bạn hợp lý hoá những nhu cầu.

Đôi khi bạn không cần một người yêu, bạn chỉ cần được thoả mãn cơn thèm thuồng về sinh lý.

Những nhu cầu rất người mà lớn rồi ai cũng có, nhưng lúc nào người ta cũng giấu nhẹm đi. Để rồi vội vã đi kiếm một người để yêu, nhân danh tình yêu cao đẹp để thực hiện nhu cầu rất con người về thể xác. Và hẳn nhiên, có lẽ, có rất ít tinh thần.
Bạn biện hộ: phải yêu mới have sex được chứ, nên bạn lại tìm người yêu, dù bạn biết bạn yêu tâm hồn họ vì nó to và tròn, hay kỹ năng siêu đỉnh, hay dễ dụ, hay dễ dãi, hay có cùng nhu cầu.

Đọc thêm:

Đôi khi bạn không cần một người yêu, bạn chỉ cần một lẽ sống. 

Bạn sống để hy vọng ngoài kia có một ai đó hiểu mình. Bạn không cần người yêu, bạn đang đi tìm nửa còn thiếu. Bạn yêu người ta ít, bạn yêu cảm giác được làm đầy nhiều hơn.
Và thế là chúng ta cứ ráo riết mưu cầu tình yêu, bắt nguồn từ những cảm xúc tiệm-cận-tình-yêu - những thứ na ná như yêu nhưng thật ra chưa phải. 
Bạn chưa yêu, bạn chỉ nghĩ bạn đang yêu mà thôi.
Vậy nên, khi nhận ra điều đó, tôi tự hứa sẽ không bao giờ bắt đầu một mối quan hệ khi nhận ra mình chưa đủ. Mình phải tròn đầy. Để rồi khi đứng trước mặt người đó, khi hoà trong tình yêu nồng nàn và si mê cùng người, khi cần, bạn vẫn là một thực thể độc lập và tự túc, với chính niêm vui và sự bình ổn của chính mình.
Như là hạnh phúc rồi hẵng yêu!